Mình cứ hoài niệm mãi i, cứ cố kiếm tìm những kỷ niệm sót lại, bấu víu vào thì làm sao xa được. Viết chán i, cảm xúc mòn lối, cứ quay đi quẩn lại là những nhớ nhung vô vọng. Răng ri biết. Nỏ muốn viết ri mà cứ tuôn trào. Vơ Trời, cứu con với :)). Ngây rứa biết
Bựa ni đi Hương Khê, cụng vui.
Rứa là hết Tết, mai bắt đầu đi làm. Một năm mới với nhiều cái mới đang chào đón mình, công việc suôn sẻ, may mắn, không bị lừa :D và tin là trái tim mình sẽ được sưởi ấm, tin là có người xứng đáng giúp mình có thể yêu thương. Đơn giản, chỉ cần mình ngừng hướng về anh, người không bao giờ thuộc về em.
Viết để thỏa mãn bản thân, viết để nhẹ lòng hơn hay răng không biết. Nhưng từ ni sẽ không nước mắt ngắn dài vì tình đã chết, người đã đi. Vững vàng lên cô gái :x